Bác đùa lại: Sức cháu có đánh được nó không.Bạn bắt đầu tưởng tượng: Cuối cùng thì những cơn mệt tích tụ đã quật ngã bác? Hay bác biết bạn không có tên trong danh sách lớp.Bây giờ bác đang trăm mối lo.Cháu vẫn không chịu dậy ạ.Nhưng rất tiếc, tôi lại là một thiên tài.Rồi thì hắn cũng nhận ra hắn muốn sáng tạo thật nhiều nhưng cũng muốn nghỉ ngơi để thưởng thức những sáng tạo của người khác.Vài lần trước, bố đưa giúp tôi, chỉ thấy phản ứng làng nhàng.Kéo ghế ngồi xuống đầu bàn.Vay-trả nợ đời chẳng bao giờ hết.Nhưng nước mắt không nghe tôi.
