Muốn xiết chặt ngay vấn đề tiêu dùng thì giờ, tôi lựa trường hợp một cá nhân nào đó để xét.Bạn đi chưa được mười bước thì trí óc bạn đã nhảy nhót ra khỏi vật đó, và đương giỡn với vật khác dưới mắt bạn.Ông thức dậy lúc 9 giờ, điểm tâm từ 9 giờ 7 phút đến 9 giờ 9 phút rưỡi rồi khoá cửa ra đi.Và bạn sẽ bỏ được thói quen cứ 11 giờ 15 là tự nhủ: "Tới lúc sửa soạn đi ngủ rồi".Nhưng trước khi bắt đầu bạn cho phép tôi dặn nhỏ mấy lời này:Hai mươi bốn giờ đó là của bạn đấy, không có của cải nào quý hơn.Câu châm ngôn đó chưa đúng hẳn.Quyết tâm ngừng công việc lại để tránh cái nguy đó, là một giải pháp vô ích.Cứ tiếp tục đi, cứ tiến tới.Có một bộ óc biết tuân ý ta thì nên lợi dụng nó một cách tối đa.
