Khi họ coi bạn là một đứa trẻ con thì thật khó thở nếu cứ giữ bộ mặt đạo mạo làm gì cũng quang minh chính đại của một quân tử.Còn tin tưởng thì mơ hồ lắm.Một người theo ngành an ninh đánh mất mong muốn góp phần làm xã hội trong lành hơn.Trông cũng đèm đẹp, chả bực gì.Mấy năm trước đã nghĩ có lẽ những cái không ra được khỏi đầu làm mình đau.Họ tìm kiếm, thậm chí, săn lùng những người tài.Không phải là một thứ trẻ ranh để mỗi khi họ răn thế này là đúng thế kia là không đúng lại cảm thấy thất vọng và tụt hứng.Chơi là giữ kín mọi điều mình biết.Mà chỉ có thể cầm cự với lượng máu chảy hết chậm hơn kẻ bị đâm khác.Nhưng thế tại sao ta không sướng?
