Cũng chẳng biết sẽ chụp không.Như đứng từ ngoài nhìn vào một bức tranh.Thi thoảng lướt qua một đám đông, họ tưởng tôi đang reo hò, họ gào đuổi theo: Việt Nam vô địch! Việt Nam vô địch! Họ cứ hò reo thế và chắc họ chẳng bao giờ nghĩ đến bom nguyên tử hay những thứ ghê sợ hơn thế trong đầu mình.Về phía bác, tiếp nhận bệnh nhân tôi chuyển viện với vẻ đầy tự tin.Có lẽ bạn sẽ phải xin lỗi độc giả vì những chỗ thật vội vã đâm dở tệ.Có lẽ là phim hình sự.Một ngày thả ra nắng mặt trời.Với cái nhìn ấy, sống trong nhà, nó cũng bất mãn chẳng kém gì tôi hồi bằng tuổi nó.Nhưng dần dần thì cũng gỡ được chút ít.Không nên ngộ nhận đó là thứ khẩu hiệu của nhà đạo đức.
