Tình cảm con người thường bộc lộ qua câu chuyện một cách bất giác.Tâm lý xã hội tuy biết rõ người ta a dua nịnh bợ chứ không phải thật lòng, thậm chí có ý đồ khác nhưng vẫn muốn và vui lòng nghe những lời nói nịnh bợ đó một cách say sưa.Mùa xuân năm 1926, Thiệu Lực Tử thừa lệnh Trung ương Quốc Dân Đảng Quảng Châu đến Thượng Hải liên lạc với các nhân sĩ giới báo chí, tuyên truyền chủ trương của Quốc Dân Đảng.Nữ sĩ này hồi tưởng lại quá trình kết bạn với chồng như sau:Khi đến hẹn chậm hoặc 15 phút hoặc nửa giờ thì chàng giải thích đi giải thích lại nguyên nhân đến chậm.Chàng chân thành nói tiếp: "Đẹp thật mà, có lẽ cô đã từng luyện thư pháp Nàng đáp: "Vâng".Có một biên tập viên nọ đặt bản thảo với học giả Tiền Ching Thư đã đi vòng đạt đến thành công.Cũng vậy, khi anh mời bạn gái đến phạn điếm nào đó dùng bữa, tỏ ra vẻ quen biết các chiêu đãi viên và hỏi họ một cách thân mật: "Có như vậy , cửa hàng làm ăn một chút như vậy, bạn gái cho rằng anh là khách quen của phạn điếm .Đối hạng người như ông chủ này mà mềm ngay từ đầu thì ông ta cho là tôi dễ bắt nạt bèn càng cứng hơn nữa.Nhưng cũng không nên nói quá nhiều lời, tránh xung đột.
