Tôi bỏ tuốt cả, nghỉ ngơi rồi thì yên chí đợi chết, tôi ngủ được.Evans lại lên như diều.Không thể nào đi được nữa vì một trận bão tuyết thổi dữ dội sát trên mặt đất liên tiếp 11 ngày đêm, gió ghê gớm tới nỗi cắt bằng lớp băng ở miền ấy."Tỉnh dậy, tôi không còn nhớ tôi đang ở đâu nữa.Vì vậy mà tôi rất mang ơn tác giả, viết một bài Tựa tôi lấy làm đắc ý để giới thiệu với độc giả, và cuối bài, đề:Bà Webster đáp: "Vậy bà ở chung với tôi.Lần sau bạn và tôi có lo lắng điều chi thì cũng nên theo phương pháp khôn khéo của ông già Al.Không có họ thì khó biết được đời tôi đã ra sao.000 nghề đó, và bốn phần năm nữ học sinh cũng thế.Vợ chồng tôi có lần ăn tiệc nhà người bạn là anh John ở Chicago.