Bố tôi tốt, hy sinh cho gia đình nhưng có điểm giống ông nội tôi là gần như không bao giờ tâm sự với con cái, không bao giờ nói chuyện sinh lí sinh liếc.Dường mọi người đều liên hệ với nhau bằng những sợi dây tình cảm vô hình.Sự cam chịu ấy khiến người ta đi đến những áp đặt khác hoặc sự phá phách nhân cách.Và sự yên bình lâu dài sẽ không đến nữa.Không có kẻ sống sót, chỉ có kẻ nín thở được lâu nhất.Ngoài cái giá cắm bút thì có một số thứ khác.Và tôi và xung quanh sẽ thôi cảm giác về em nữa.Hắn có thể tự tạo sự bình thản bằng cách đó.Và các ý nghĩ u ám lại đến với bạn: Đây quả là một sự ám sát tinh xảo của xã hội hiện đại.Và từ đó, tớ không thấy rác rơi xuống từ anh ta.
