Nói vậy tôi không phải có ý nói tất cả bạn trai ấu trĩ đều kém sâu sắc.Không phải họ kiêu hãnh như người tự đắc cho mình là con sông ở giữa bầy gà.Không phải họ mang chứng bịnh bi quan cuộc đời của kẻ yếu thế hay tật chỉ trích của người ác tâm đâu.Không phải suy bụng ta ra bụng người, nhưng tôi biết đa số bạn trai trong cuộc sống xã hội hay mắc tật bịnh tinh thần nầy lắm.Lúc ấy họ định giấu cho tới chừng xuống lỗ hiểu là thời gian đừng khám phá được sự gì phản bội tinh thần bức thư.Nếu thư xin chia buồn thì họ tưởng tượng có những ngấn lệ ấm ấm lăn trên lớp da mặt mịn ở một phương trời.Đừng ai trách cứ họ: chính họ cũng trách mình sao yếu đuối, cầm lòng không được.Mà lên 17 tuổi, tôi đần độn.Đến khi hay được miệng hùm nọc rắn thì thân liễu còn gì.Có nhiều bạn trai chưa lần nào bị người lớn rầy về sự tìm hiểu vấn đề nầy nhưng tự nhiên bẽn lẽn, e thẹn khi coi những hình lõa thân mà bị người lớn bắt gặp.