Làm gì có vì cái gì ngoài bản thân.Định dừng viết thì lại có chuyện.Vậy thì nó là một giấc mơ.Đâm ra nhiều người dần thờ ơ, e ngại.Chẳng hạn bạn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cầm tay một cô gái.Họ không có kinh nghiệm trong chuyện đó.Mọi khi thế thì thật đê tiện nhưng bạn đang có cái đang viết là một thứ đê tiện hơn để an ủi.Khi ấy, nó sẽ bước chập chững sang những điều tôi viết và thu hoạch cái mình cần.Bạn vừa nghe vừa kiểm kê lại những ý nghĩ hôm qua…Rồi tiến hành những hành động tàn ác trong sự thờ ơ và hỗn loạn đã được phát tán, truyền nhiễm, lây lan.