Tôi khóc vì không biết những hạn chế ấy có giải quyết được không.Ta ngại nói sự thật với ai nhìn ta ngờ vực.Mẹ tiếp tục lay bạn dậy, bạn cứ rúc vào chăn.Trên mặt đất nhờ nhờ bàng bạc, còn dăm giọt loang lổ vương lại.Lúc này chỉ có bạn là người viết và bạn là độc giả.Thấy rõ bi hài kịch của con người khi luôn đầy khiếm khuyết mà lại luôn đòi hỏi sự hoàn hảo ở người khác, hoặc tự đòi hỏi sự hoàn hảo của mình trong đơn độc.Và những khuôn mặt mới như rất thân quen, như gặp ở đâu đó rất lâu rồi.Có thể bác sẽ không biết cho tới khi đọc những dòng này.Công việc của bạn không phải là làm vĩ nhân mà chỉ là hỗ trợ những vĩ nhân trong cuộc sống xé lẻ vào đầy ảo tưởng này.Còn anh không chống cự thì họ sẽ để anh sống như một con chó ngao nho nhỏ trong vô số con chó ngao của họ.