Tôi xin kể chuyện một người đàn bà đã hiểu và áp dụng phương pháp lấy trái chanh của mình pha thành một ly nước chanh tuyệt ngon.Có một hồi tôi bỏ gần hai năm để viết hộ một cuốn sách về nghệ thuật nói trước công chúng, vậy mà tôi vẫn phải thỉnh thoảng coi lại để nhớ kỹ trong đó tôi đã viết những gì.Không bao giờ! Không bao giờ! Không bao giờ!!! Trong 15 giờ đồng hồ ấy tôi đã học được về nghệ thuật sống nhiều hơn là học sách vở tại trường đại học Syracuse trong bốn năm".Đừng trì hoãn, đừng xao nhãng, vì chúng ta sẽ không bao giờ trở lại con đường chúng ta đã trải qua".Như trường hợp của ông già John Brown bị xử giao vì xâm chiếm công xưởng ở Harpes Ferry và hô hào bọn nô lệ nổi loạn.Bạn thử xem được không nào? Tôi xin nhắc lại bốn câu hỏi ấy:Bà cố tưởng tượng những thống khổ trong đời tư của những người đó.Mỗi buổi sáng tôi tự nhủ: "Ngày hôm nay là một đời sống mới".Vừa mới ăn xong là ném mình xuống giường và ngủ li bì.Ông ta cũng biết pha một ly nước ngon bằng trai chanh độc.