Hồi nhỏ, tôi học toán khá giỏi.Nhà văn hài lòng với cái giá ấy.Mãi rồi bạn mới nghĩ ra phải bịt tai lại và quả nhiên là nó dứt.Đợt viết này gần như một sự thương lượng cuối cùng của một giai đoạn với dư luận và người thân.Tôi cứ mãi im lặng nhìn vào trang sách.Nhưng tao, à tớ, à không, tao cũng đang chơi.Và khi ấy, nó làm người ta rung động nhiều hơn.Nhưng lí trí không cho phép.Nhưng sao lòng tôi không hồi hộp, mong chờ.Ông bảo: Em nói tiếp đi.
