à còn nhớ thủa ấy tôi luôn ngồi ngay sát bảng và trong những giờ quằn quại toát mồ hôi đó có lần tôi lỡ đánh một tiếng rắm xuống lớp điều đó làm tôi còn ngượng ngập cả mấy buổi sau dù không biết có ai biết đó là tiếng rắm của tôi giữa những cô cậu học trò ngồi san sát nhau như gia súc bị tống lên xe chở đến lò mổ…Những bồn hoa cúc vàng rung rinh trước mặt.Chỉ nói phòng làm bằng gỗ theo kiểu Phần Lan.Trong Tuổi thơ dữ dội? Không hẳn.Nơi thì cà phê đèn hiu hắt.Những giọt ấy gọi là gì nhỉ? Không biết.Không hẳn vì đó là cảm giác của kẻ cô đơn ít tiếp xúc.Mà phần lớn vì bạn mất tự do.Hoàn toàn không ngái ngủ.Có thể làm nó hấp dẫn và thuyết phục hơn bằng cách sử dụng nhân vật là một người lớn tự kiểm điểm.