Cớ gì mà không dám nói.Bác ơi, có một điều mà những người từng trải như ông bà, các bác, các cô chú và cha mẹ cháu đều nhầm.Không phải tôi tị ghen đâu các chú ơi.chờ chuông reo nơi lớp ôn thi đại học chật chội phải ngồi xổm chép những áng văn trong hai giờ đồng hồ đến hết giờ thứ nhất thì mông bắt đầu tê dại và cứ phải ngồi cắn răng ghi chép và khắc khoải đến hết giờ còn lại cứ như thế hàng tháng trời và chẳng ai biết từ khi ấy mông tôi bắt đầu dị ứng với giảng đường kể cả với đệm xe máyBác gái giọng nhẹ nhàng: Thôi.Cô không dám nhìn vào ai.Những trận bóng và bác bấm huyệt gần nhà làm tôi thấy khoẻ hơn.Ông có thể yên tâm rằng, tôi sẽ đền bù xứng đáng để ông và vợ ông có thể sống an nhàn đến đầu bạc răng long.Vì thế, bạn chỉ chơi với chúng thôi.Hắn muốn một sự bình thản khác với tàn nhẫn, vô cảm.