Tự mình biết riêng mình thực sự có loanh quanh luẩn quẩn không.Cả hai đều không biết những sự ngắt cụt cảm hứng có thể dẫn đến lãnh cảm.Khi đã chơi thì ngoài người chơi ra, thậm chí cả bản thân kẻ đó, ai biết đấy là chơi.Tôi là nghệ sỹ Amatơ thì cũng bị liệt vào dạng thằng hâm, thằng mất trí, thằng bố láo mà thôi.Nhưng mà cái đó dường như có sức cám dỗ và thử thách hơn.Nhưng những con người như vậy lại không trải qua những gì tôi đã trải qua, sàng lọc những gì tôi đã sàng lọc.Điều này những kẻ cô đơn hầu như không thể cảm nhận.Thế là dường như nó cáu, nó kêu gào to hơn.Có thể em muốn thế trong những lúc cô đơn.Không không cần gì cần ai nữa.
