Chúng cộng hưởng với nhau và dùng sức rung của mình âm ỉ phá hoại nội tạng.Mọi người bắt đầu thấy cần xích lại gần nhau và biết tận hưởng cuộc sống.Không thì rồi nó lại trở thành một thứ đàn ông đầy ngộ nhận và hằn học.Lúc đó, tôi không cho phép mình cười gằn.Hơn thế, còn để xác định bạn đang không mơ hoặc bạn đang viết trong mơ.Rồi lại ngồi trên ghế đá viết tiếp.Khi ấy, mọi người ngồi ăn trước cửa, hóng gió.Này, mày chuyển cái bàn này lên.Trong thời gian cần để nhớ ra việc mình đã làm 2 tiếng trước, thì viết, để đỡ tiêu hoang đêm.Rồi lúc đấy, hai chị em cùng ra trường, bác khao to.
