Họa sỹ lắc mạnh đầu sang hai bên cho cái cần cổ kêu răng rắc.Cũng như khi tôi viết bài Con mèo treo cổ thì một thời gian sau, con chó Phốc nhà tôi nhảy từ lầu bốn xuống đất trong một ngày mưa… Chả phải tôi có tài tiên đoán khỉ gì đâu.Cái ủng đó mới dẫm lên mặt chân đế vuông vuông ghép bởi ba miếng nhựa.Nó là một chuyện kể cho vui mồm như bao nhận định khác.Không rõ là bực ai, cái gì nhưng quả bây giờ, khi xong một giai đoạn gột rửa nữa (hơi muộn?), chừng nào còn có ý định viết tiếp, tôi nôn nao muốn khạc nhổ một con người cũ to nhất trong vô số con người trong mình ra.Bảo: Con học tối thế, bật đèn lên chứ.Bạn cứ ăn và thấy nuốt được.Cái trạng thái về chia sẻ rất phức tạp.Phố phường lành lạnh, đã sạch hơn trước.Cũng như từng không thích nhiều sự không nhất quán của mình.
